Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015


BÀI HỌC KHIÊM NHƯỜNG


Trong chuyến đi Nhật vừa qua, những thành viên trong đoàn chúng tôi thật sự ấn tượng về cách hành xử của vị giám đốc công ty du lịch thành phố Asahikawa, tỉnh Hokkaido mà chúng tôi có dịp tiếp xúc.
Đoàn chúng tôi được mời tham quan thành phố miền trung Nagoya và tỉnh Hokkaido, miền bắc nước Nhật.
Ngày thứ hai trong chuyến tham quan Hokkaido, một thành viên trong đoàn mê khám phá nên anh ấy tự tách đoàn để đi xuống thăm một ngôi làng cổ đầy hấp dẫn ở Hokkaido. Khi quay lại, đoàn đã đến một điểm khác cách đó không xa và anh này phải xoay xở một chút để tìm đường đến nhập đoàn.
Phát hiện ra việc này, ông Yusuke Kikuno, một thành viên công ty du lịch đi cùng đoàn liên tục cúi đầu xin lỗi anh bạn đi lạc vì đã để anh tự tìm đường về một mình mặc dù thực sự ông ấy không có lỗi trong việc này.
Đoàn đến tham quan Asahidake - ngọn núi cao nhất ở Hokkaido với độ cao 2.291m, nhiệt độ ngoài trời âm 16 độ C. Xe vừa dừng, ông Yusuke Kikuno lập tức xuống trước mở cốp xe lấy một chồng áo ấm phát cho mỗi người một chiếc và hướng dẫn mọi người mặc vào để chống sốc lạnh.
Buổi tối, cả đoàn thấm mệt khi về tới khách sạn, vừa bước xuống xe, chúng tôi đã nhìn thấy ông Kikuno đứng đợi phía dưới chờ đón hành lý giúp chúng tôi đưa vào khách sạn.
Trong suốt chuyến đi, ông luôn “chăm sóc” và hướng dẫn chúng tôi rất nhiệt tình như những người phục vụ tận tuỵ và chu đáo.
Sự tận tuỵ của ông Yusuke Kikuno khiến chúng tôi nghĩ ông là nhân viên công ty du lịch tháp tùng phục vụ đoàn. Cho đến khi nghe cô phiên dịch giới thiệu kỹ rằng ông ấy chính là giám đốc công ty du lịch của thành phố Asahikawa, tỉnh Hokkaido, cả đoàn khá bất ngờ vì sự khiêm nhường và tận tụy đến ngạc nhiên của ông.
Một thành viên trong đoàn hỏi ông rằng cô ấy ấn tượng với thái độ tận tuỵ, hết lòng phục vụ khách của ông. Là người đứng đầu một công ty lớn, tại sao ông không cử nhân viên của ông đi mà đích thân ông phải theo phục vụ đoàn như thế.
Ông ấy chỉ cười và trả lời rằng mỗi lần đi là một khám phá, trải nghiệm và học hỏi nên thỉnh thoảng ông cũng thích đi như vậy. Câu trả lời có phần đơn giản và khiêm tốn nhưng tất cả đều hiểu rằng ông ấy làm quá tốt vai trò của một “chủ nhà” với thái độ khiêm nhường, tận tụy hiếm có của người đứng đầu một công ty lớn...
Chúa Giêsu đến làm đảo ngược những giá trị của loài người. Trong Phúc âm hôm nay Chúa dạy: "Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên". Luxiphe kêu ngạo, bất phục tùng Thiên Chúa nên đã bị tống ra khỏi Thiên Đàng. Ông Ađam và Bà Evà bị đuổi ra khỏi vườn Ðịa đàng vì tội không vâng lời Thiên Chúa, muốn bằng Thiên Chúa, nên bị trừng phạt cả đến đời con cháu... (Tội Tổ Tông)....
Kiêu ngạo và tự phụ là con đường cụt, không đưa người ta đến thành công, mà dẫn đến sự huỷ diệt. 
Thứ Bảy Tuần XXX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 14,1.7-11
Khi ấy, †nhằm một ngày Sabbat‡ Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
"Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: 'Xin ông nhường chỗ cho người này', bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến nói với ngươi rằng: 'Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên', bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc.
"Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên".

Lạy Chúa Giêsu, vì yêu thương nhân loại chúng con, Chúa đã hạ mình mặc lấy thân xác loài người chúng con để cứu chuộc và phục vụ chúng con. Xin tha thứ cho chúng con luôn phản nghịch cùng Chúa. Luôn ích kỷ vì chỉ biết chọn phần tốt cho riêng mình, mà không biết noi gương phục vụ Chúa đã dạy bảo chúng con.
Xin Chúa giúp chúng con từ nay biết quên mình đi, để biết phục vụ anh em như Chúa đã đến và phục vụ nhân loại chúng con. Amen



Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015


LUẬT VỊ NHÂN SINH

Bất cứ một quốc gia nào, một tổ chức nào, một gia đình nào, một nhóm nào, dù chỉ là một “nhóm” vài người,… cũng đều phải có luật lệ, nội quy, quy tắc, hoặc nguyên tắc để bảo đảm trật tự – ở phạm vi lớn gọi là an ninh, ở phạm vi thế gới gọi là hòa bình.
Luật vị nhân sinh – luật vì con người, chứ con người không lệ thuộc luật, bởi vì luật có sau con người nên luật được lập ra cốt để phục vụ con người, giúp xã hội tốt hơn....
 Như vậy, luật làm cho người ta hạnh phúc hơn chứ không làm cho người ta bị gò bó, lệ thuộc, hoặc đau khổ. Luật phải hợp lòng dân, phải bắt nguồn từ yêu thương chứ không vì tư lợi, nếu không thì đó chỉ là ác luật để hành dân, là luật không hợp lý, và luật đó khiến người dân khổ sở. Tất nhiên luật đó trái với Ý Chúa.

Tiền lẻ - câu chuyện về lòng trắc ẩn


Hugh và bác Bush hàng xóm đang ngồi trò chuyện trong quán cà phê thì một bà già rách rưới, gầy gò bước đến, cất giọng kể lể và xin bố thí.




Bác Bush lấy mấy đồng tiền lẻ ra đưa cho bà già ăn xin, bà già cảm ơn rối rít rồi bước đi.

Hugh nói với bác Bush: “Bác dễ mủi lòng quá, không phải họ nghèo khổ thật đâu, họ toàn bịa ra hoàn cảnh đáng thương để lừa chúng ta đấy bác ạ”. Bác Bush lắc đầu: “Sao cháu lại nói thế, họ cũng phải cùng cực lắm thì mới phải đi xin bố thí như vậy. Đối với chúng ta thì chỉ là những đồng tiền lẻ thôi nhưng đối với họ là cả một vấn đề đấy cháu ạ”.
“Không phải cháu tiếc mấy đồng tiền lẻ đâu mà là cháu đã từng bị lừa rồi. Hôm trước cháu vừa ăn trưa ra thì gặp một người đàn ông tàn tật, rên rỉ đói khát, cháu thương tình cho hết số tiền còn trong túi. Vậy mà khi nhớ ra là quên chiếc ô ở nhà hàng, cháu quay lại lấy thì thấy ông ta, đi đàng hoàng trên hai chân, tay cầm chai rượu đang nói oang oang với hai gã đi cùng rằng, chỉ cần tỏ vẻ đáng thương một chút là kiếm được tiền tha hồ uống rượu. Cháu bực mình lắm, từ lúc ấy cháu chẳng tin bất cứ một người ăn mày nào cả”  – Hugh nói giọng rất bất bình.
Bác Bush nhẹ nhàng cười bảo: “Cũng có thể có những người như cháu vừa kể nhưng không phải tất cả những người đi ăn xin đều như vậy. Khi giúp đỡ người khác, cháu đã làm được một việc thiện, điều ấy đáng giá hơn sự hoài nghi bị lừa dối. Nếu chỉ sợ bị lừa dối mà cháu không giúp đỡ người khác thì cháu cũng chỉ giữ lại cho mình những đồng tiền lẻ và cũng từ đó cháu sẽ cạn dần đi lòng trắc ẩn đối với nỗi khổ hay sự khó khăn của con người. Đó mới là điều đáng sợ cháu ạ”.
Hugh suy nghĩ rất nghiêm túc về những lời bác Bush nói, tuy vẫn chưa thực sự lấy lại lòng tin nhưng chiều hôm sau khi đi làm về, gặp một người ăn mày trước cửa xin của bố thí để cho đứa con bệnh tật ở nhà, Hugh đã rút tiền cho ông ta. Tối ấy khi đang đi dạo thì trời mưa, Hugh chạy vào hiên một căn nhà bỏ hoang gần đó để trú, vô tình nhìn vào trong, dưới ánh đèn leo lét, một cô bé ốm yếu đang nằm dưới tấm nệm cũ, người đàn ông anh vừa cho tiền lúc chiều đang xúc từng thìa súp cho cô bé.
Vừa xúc người đàn ông vừa kể với cô bé rằng, ông đã gặp được người tốt cho tiền để mua đồ ăn cho cô bé tối nay. Hugh thực sự xúc động, giờ anh đã hiểu ra những lời bác Bush nói. Đúng là mất đi lòng trắc ẩn và cảm thông đối với nỗi khổ của người khác mới là điều đáng sợ nhất.
Sưu tầm
Thứ Sáu Tuần XXX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 14,1-6
1 Khi ấy, vào một ngày Sabbat, Chúa Giêsu vào dùng bữa trong nhà một thủ lãnh biệt phái, thì những người hiện diện ở đó dòm xét Người. 2 Bấy giờ có một người mắc bệnh thuỷ thũng ở trước mặt Người. 3 Chúa Giêsu lên tiếng hỏi các Luật sĩ và biệt phái rằng: "Trong ngày Sabbat, có được phép chữa bệnh không?" 4 Các ông ấy làm thinh. Bấy giờ Người kéo kẻ ấy lại, và chữa lành, rồi cho về. 5 Ðoạn Người bảo các ông rằng: "Trong ngày Sabbat, ai trong các ông có con lừa hay con bò rơi xuống giếng mà không lập tức kéo nó lên sao?" 6 Nhưng các ông không thể trả lời câu hỏi ấy.

Lạy Chúa, xin cho chúng con giữ đúng Luật Chúa truyền dạy: Là hãy yêu thương nhau. 
Cho chúng con biết từ bỏ những thói xấu xa tầm thường trong chúng con là: đố kỵ, ghen ghét, ích kỷ..., Cho chúng con biết thương yêu nhau, vì nhau, và cho nhau ... 
Vì tất cả chúng con đều là con cái của Chúa . Amen



Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015


CỔ ĐỎ


Con gà gô mẹ dẫn lũ con xuống chân ngọn đồi dày đặc cây rừng Taylor, ở đó có một dòng suối nước trong vắt chảy qua. Dòng suối này chẳng biết do tính khí bất thường của người nào mà lại được gọi là Suối Đục. Gà mẹ dẫn lũ con vừa mới nở hôm qua của nó nhưng đã đứng vững trên những đôi chân bé xíu đến uống nước lần đầu tiên ở chính con suối này. 

Gà mẹ đi chậm chạp, gần như dán xuống đất, bởi vì rừng đầy rẫy những kẻ thù, và chốc chốc lại khe khẽ cục cục gọi những đứa con trông chẳng khác gì những quả cầu lông nhỏ nhiều màu. Các chú gà con loạng choạng bước trên những cái chân hồng hồng nhỏ nhoi và mỗi khi rớt lại sau gà mẹ vài inch là lại kêu chiêm chiếp một cách rền rĩ và nũng nịu. 

Những con gà con ấy mảnh dẻ đến nỗi thậm chí lũ cào cào trông còn thô và to lớn hơn chúng. 

Có tất cả mười hai con gà con, nhưng gà mẹ theo dõi cẩn thận từng con và chăm chú nhìn từng bụi rậm, từng gốc cây, và quan sát thậm chí cả bầu trời. Rõ ràng là ở đâu nó cũng thấy kẻ thù, vì nó có quá ít bạn bè. Và nó cũng đã kịp phát hiện ra một kẻ thù. 

Một con thú lớn - con cáo, đang len lỏi qua trảng cỏ xanh bằng phẳng. Con cáo đi thẳng về phía nó và chỉ vài giây đồng hồ nữa là nhất định cáo sẽ đánh hơi thấy lũ gà con và sẽ lao theo dấu vết chúng ngay. Không thể để mất thời giờ được. 

"Cục cục!" ("Trốn đi, trốn đi!") - gà mẹ kêu lên bằng một giọng chắc nịch nhưng khe khẽ, và những chú gà con nhỏ nhoi chỉ nhỉnh hơn những trái sồi chút ít vừa mới được một ngày tuổi đã lập tức chạy tản ra tứ phía (chúng chỉ chạy đi được cả thảy năm - sáu inch mà thôi!) và ẩn trốn. Một chú gà nằm bẹp xuống dưới một cái lá, một chú khác nấp vào giữa hai cái rễ cây, chú thứ ba bò vào trong một cái lá bạch dương cuộn tròn, chú thứ tư nhảy xuống một cái hố nhỏ. Tất cả lũ gà con đều nhanh chóng ẩn náu, ngoại trừ một con không tìm được cho mình một chỗ trốn thích hợp bèn ôm chặt lấy một mảnh gỗ lớn màu vàng rồi nằm xoài ra nhắm nghiền mắt lại và tin tưởng rằng bây giờ chẳng có nguy hiểm nào đe dọa được mình nữa cả. 

Lũ gà con đã thôi không kêu chiêm chiếp một cách sợ hãi nữa và tất cả đều im bặt. 

Gà gô mẹ bay thẳng lại trước mặt con thú đáng sợ, dũng cảm sà xuống đất chỉ cách nó cả thảy vài bước và vỗ cánh dường như đã bị thương và không thể bay lên nổi nữa. Nó chiêm chiếp kêu to ra vẻ than vãn. Chẳng lẽ nó cầu xin lòng thương hại ở con cáo hung dữ khát máu hay sao? 

Không đâu? Gà gô mẹ không ngu xuẩn như thế đâu. Chúng ta vẫn thường nghe nói về sự tinh ranh của loài Cáo. Xin các bạn hãy chờ xem rồi các bạn sẽ thấy con cáo ngu xuẩn như thế nào so với gà gô mẹ. 

Con cáo vui sướng thấy miếng mồi đột nhiên lại rơi đến gần như thế, nó liền nhảy ngay tới và vồ... Nhưng không, nó chẳng vồ được cái gì cả - con gà mái tập tễnh dường như nhờ một sự thần kì nào đó đã nhảy ra xa hơn một chút so với khoảng cách đã tính toán của con cáo. Con cáo lại nhảy và lần này chắc mẩm sẽ vồ được mồi nếu như không có một cành cây bỗng nhiên chắn ngang giữa chúng. 

Con gà gô khập khiễng vụng về luồn qua bên dưới khúc cây, nhưng con cáo đã nhe nanh chồm tới. Lúc này con gà dường như đã hồi sức được chút ít liền cố bay một cách vụng về và lăn xuống phía dưới một gò đất nhỏ. Con cáo nhảy bổ theo nó và suýt nữa thì tóm được đuôi nó nhưng vẫn hụt. Dù cho con cáo nhảy nhanh thế nào đi nữa thì con gà mái vẫn cứ di chuyển nhanh hơn nó. 

Chuyện xảy ra thật hoàn toàn không bình thường. Làm sao mà một con cáo chạy nhanh lại không vồ được một con gà bị thương? Nhục nhã thay cho con cáo? 

Nhưng con gà gô đường như đã được tăng thêm sức lực khi con cáo bắt đầu thấy mệt. Sau khi dẫn dụ kẻ thù đi được một phần tư dặm cách đồi Taylor, con gà gô đột nhiên trở thành một con gà khỏe mạnh, nó vỗ mạnh đôi cánh bay qua cánh rừng bỏ mặc con cáo bị đánh lừa ở lại. Con cáo bực tức nhất khi nó nhớ lại trước đây con gà đã lâm vào tình trạng như thế nào. 

Trong lúc đó thì gà gô mẹ lượn một vòng rộng trong không trung rồi hạ cánh xuống khu rừng ở đúng chỗ những trái cầu lông bé nhỏ của nó đã lẩn trốn. 

Lũ chim rừng nhớ địa hình một cách cực kì tinh tế, vì thế gà gô mẹ đáp xuống đúng cái gò đất nhỏ mọc đầy cỏ mà lúc trước nó đã từ đó cất cánh bay lên để tới gặp con cáo Nó đậu yên một tích tắc, lòng khâm phục bầy con vẫn đứng tại chỗ, yên lặng như tờ. Tiếng chân của gà mẹ không làm, cho một chú gà con nào nhúc nhích, kể cả con gà nấp trên mảnh gỗ. Thực ra nó ẩn nấp như thế không tồi đâu. Nhưng khi gà mẹ vừa lên tiếng: "Cục!" (Lại đây, các con!) - là những con gà con bé xíu đã lập tức từ tất cả các chỗ ẩn nấp bò ra, y như có phép thần vậy, và con gà con lớn nhất nằm trên mảnh gỗ cũng mở mắt ra rồi vừa chạy lại nép vào cái đuôi xòe rộng của gà mẹ vừa chiêm chiếp kêu nũng nịu: "Chíp, chíp!". Tiếng kêu của nó dĩ nhiên chỉ cách ba bước là kẻ thù đã không nghe thấy rồi, nhưng mẹ nó thì có lẽ cách xa đến chín bước cũng vẫn nghe được. Tất cả những chú gà còn lại cũng cất tiếng kêu chiêm chiếp, và rõ ràng là ta có thể tưởng tượng ra được chúng làm huyên náo một cách dễ sợ thế nào. Chúng thật là hạnh phúc. 

Mặt trời đã lên cao và hun nóng ghê gớm. Muốn đến suối nước phải vượt qua trảng cỏ trống. Sau khi nhìn quanh cẩn thận không thấy có kẻ thù nào ở gần cả, gà gô mẹ mới thu thập đàn con dưới cái đuôi xòe rộng của mình và dẫn chúng đi, che cho chúng khỏi nắng mà tiến về phía bụi tầm xuân mọc bên bờ suối. 



Loài lông vũ có trí thông minh và tình cảm không kém gì động vật có vú. Gà là loài động vật có thể sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ con mình. Trong tự nhiên, những nhà quan sát đã ghi nhận nhiều trường hợp gà mẹ chiến đấu với diều hâu, chó săn, rắn ..v..v để bảo vệ gà con. Tại các nông trại, gà mẹ ra sức che giấu và bảo vệ trứng gà rất kỹ, mặc dầu không thoát khỏi bàn tay con người. Ngoài ra, gà cũng có thể nuôi nấng những con thú con khác, thậm chí là khác giống loài ...



Thứ Năm Tuần XXX Thường Niên

Lời Chúa: 
 Lc 13,31-35
31 Trong ngày ấy, có mấy người biệt phái đến gần thưa Chúa Giêsu rằng: "Xin Thầy lên đường và đi khỏi đây, vì Hêrôđê toan giết Thầy". 32 Người trả lời: "Các ông hãy đi nói với con cáo đó rằng: 'Đây Ta trừ quỷ và chữa lành bệnh tật hôm nay và ngày mai, rồi ngày thứ ba Ta hoàn tất cuộc đời. 33 Nhưng hôm nay, ngày mai và ngày hôm sau nữa, Ta còn phải đi đường, vì không lẽ một tiên tri bị giết chết ngoài thành Giêrusalem'.
34 "Ôi Giêrusalem, Giêrusalem! Ngươi giết hại các tiên tri và ném đá những người đã được sai đến cùng ngươi. Đã bao lần Ta muốn tụ họp con cái ngươi, như gà mẹ ấp ủ gà con dưới cánh, thế mà ngươi đã không muốn. 35 Thì đây, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang vu. Nhưng Ta bảo cho các ngươi hay: Các ngươi sẽ không còn xem thấy Ta, cho đến khi các ngươi sẽ nói rằng: 'Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!' "
Lạy Chúa! Xin cho chúng con như những chú gà con luôn vâng theo sự chỉ huy của Gà mẹ. Luôn tin tưởng tuyệt đối sự che chở, bảo vệ của mẹ mình mà nhắm mắt bình an phó thác sinh mạng của mình trong tay mẹ gà.
Chúa đau lòng biết bao! khi chúng con không bằng những chú gà con. Không tin vào tình thương của Chúa đã hy sinh cả mạng sống của mình để cứu con cái trần gian này. Đã làm Chúa phải đóng đinh nhiều lần vì sự vô ơn bạc bẽo của chúng con. Lạy Chúa! xin dũ lòng tha thứ cho chúng con, những đứa con vô ơn tệ bạc của Chúa. Amen

CẦU NGUYỆN CÙNG CHÚA

Trong quyển tự truyện Nỗi cô đơn triền miên (The Long Loneliness), Dorothy Day kể một giai đoạn khó khăn trong đời bà. Lúc đó bà vừa trở lại đạo Ki-tô sau một thời gian dài sống vô thần, rồi bà sinh đứa con gái. Trong thời gian sống vô thần, bà yêu một người đàn ông, là cha của đứa con gái; bà và người đàn ông này – hai người vô thần đã bị vỡ mộng với xã hội chính thống – đã thỏa thuận với nhau sẽ không bao giờ làm đám cưới, như một lời tuyên bố chống lại những quy ước truyền thống của xã hội. 
Nhưng việc bà trở lại đạo đã làm cho cuộc sống của bà bị đảo lộn. Người cha của đứa con ra tối hậu thư; nếu bà rửa tội cho con thì ông chấm dứt mối quan hệ với bà. Dorothy chọn làm lễ rửa tội cho con, nhưng đã trả giá rất đắt. Bà yêu sâu đậm người đàn ông này và hết sức đau đớn khi chia tay. Hơn nữa, vì chuyện trở lại đạo, bà bị cắt đứt khỏi tất cả người quen biết cũ trước đây, làm cho bà đau còn hơn mất bạn tâm giao. Nó làm cho bà mất việc, không nguồn hỗ trợ nuôi con, và không còn mục đích trước đây trong đời. Bà cảm thấy cô đơn và lạc lối một cách đau đớn. 
Việc này làm cho bà phải quỳ gối xuống, theo đúng nghĩa đen. Một ngày nọ, bà đi tàu lửa từ New York đến thủ đô Washington và dành cả ngày hôm đó cầu nguyện ở Thánh Đường Quốc Gia Đức Mẹ Vô Nhiễm. Và, như bà chia sẻ trong quyển tự truyện, lời cầu nguyện của bà hôm đó trực tiếp không e ngại, khiêm tốn và rõ ràng. Thiết yếu, bà lặp đi lặp lại với Chúa, rằng bà lạc lối, bà cần một hướng đi rõ ràng cho cuộc đời, bà cần sự hướng dẫn đó ngay bây giờ, không phải ở một tương lai nào xa xôi cả. Và, như Chúa Giê-su trong Vườn Giếtsêmani, bà lặp đi lặp lại lời cầu nguyện nhiều lần. 
Tối hôm đó, bà đi tàu về nhà, khi bước lên căn hộ của mình, bà thấy ông Peter Maurin đang ngồi đợi trên bậc cấp. Ông mời bà khởi công làm việc cho Catholic Worker. Phần còn lại của câu chuyện đã đi vào lịch sử. 

Ai kêu cầu đến Chúa, Chúa sẽ nhậm lời. Hãy nhớ lại trong cuộc đời chúng ta. Bao nhiều lần chúng ta đã van xin Chúa ... Và Chúa đã nhậm lời, đã cho ngay những điều chúng ta kêu xin đến Ngài?
Bài Phúc âm này, Chúa làm gương, và dạy chúng ta: Trong bất cứ công việc nào chúng ta chuẩn bị làm. Thì cũng kêu cầu cùng Chúa, xin Chúa sáng soi, xin Chúa ban ơn, giúp sức cho công việc của chúng ta được có kết quả tốt đẹp. Lòng tin của chúng ta sẽ giúp chúng ta thành công.
Thứ Tư Tuần XXX Thường Niên - Ngày 28/10: Thánh Simon và Thánh Giuđa, Tông Đồ (Lễ kính)
Lời Chúa: 
 Lc 6,12-19
12 Trong những ngày ấy, Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện, và suốt đêm, Người cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Sáng ngày, Người gọi các môn đệ và chọn mười hai vị mà Người gọi là Tông đồ: 14 Đó là Simon, mà Người đặt tên là Phêrô, và em ông là Anrê, Giacôbê và Gioan, Philipphê và Bartôlômêô, 15 Matthêu và Tôma, Giacôbê con ông Alphê và Simon cũng gọi là Nhiệt Thành, 16 Giuđa con ông Giacôbê và Giuđa Iscariốt là kẻ phản bội.
17 Người đi xuống với các ông, và dừng lại trên một khoảng đất bằng phẳng, có nhóm đông môn đệ cùng đoàn lũ dân chúng đông đảo từ khắp xứ Giuđêa, Giêrusalem và miền duyên hải Tyrô và Siđôn 18 đến nghe Người giảng và để được chữa lành mọi bệnh tật. Cả những người bị quỷ ô uế hành hạ cũng được chữa khỏi, 19 và tất cả đám đông tìm cách chạm tới Người, vì tự nơi Người phát xuất một sức mạnh chữa lành mọi người.
Lạy Chúa, Chúa dạy bảo chúng con trong bất cứ việc gì chúng con cần, hãy cầu xin cùng Cha Nhân Lành, Ngài sẽ nhậm lời chúng con . Xin Chúa cho lòng Tin chúng con luôn mãnh liệt để phó dâng cho Chúa mọi sự trong đời của chúng con.
Luôn cầu xin cùng Chúa, xin Chúa quan phòng, xin Chúa dìu dắt, xin Chúa giúp chúng con hoàn thành cuộc sống trần gian này một cách tốt đẹp trong Thánh Ý Chúa . Amen

NƯỚC TRỜI

"19 Nước Trời giống như hạt cải mà người kia lấy gieo trong vườn mình. Nó mọc lên và trở thành một cây to, và chim trời đến nương náu trên ngành nó".




Thứ Ba Tuần XXX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 13,18-21
18 Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Nước Thiên Chúa giống như cái gì? Và Ta sẽ so sánh nước đó với cái gì? 19 Nước đó giống như hạt cải mà người kia lấy gieo trong vườn mình. Nó mọc lên và trở thành một cây to, và chim trời đến nương náu trên ngành nó".
20 Người lại phán rằng: "Ta sẽ so sánh Nước Thiên Chúa với cái gì? 21 Nước đó giống như tấm men mà người đàn bà kia lấy bỏ vào ba đấu bột, cho tới khi tất cả khối đều dậy men".

Lạy Chúa xin cho chúng con mỗi ngày mỗi sống đẹp lòng Chúa hơn. Xin cho Giáo Hội chúng con trở nên dấu chỉ của hạt giống, và là men của Nước Trời trong thế gian này, cho tới ngày Nước Chúa được hoàn tất trong vinh quang. Amen



Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

THÓI ĐẠO ĐỨC GIẢ là một loại vi-rút ẩn núp trong bóng tối. Nhưng bằng cầu nguyện, chúng ta sẽ chiến thắng.

Đức Thánh Cha Phanxicô nói: “Chúng ta cần phải cầu nguyện liên lỉ để đừng bị lẫy nhiễm những ‘vi-rút’ giả hình. Thói đạo đức giả ấy mê hoặc người khác với những lời dối trá luôn ẩn núp trong bóng tối.”

Đức Thánh Cha nói tiếp: “Giả hình cũng là một cách sống, một cách hành xử và một cách để nói những điều không rõ ràng. Cứ nửa đùa, nửa thật… Không sáng, cũng chẳng tối. Cách thức hành động của người giả hình dường như chẳng đe họa hay gây thiệt hại gì đến ai, giống như con rắn trườn bò, luồn lách. Nhưng anh ta lại có cái vẻ đẹp quyến rũ của cái trạng thái nửa sáng nửa tối, của những thứ không rõ ràng, của nhưng lời nói không minh bạch; và nhất là sự mê hoặc của những lời đường mật dối trá hay của dáng mạo bề ngoài. Đối với những người Pha-ri-sêu giả hình, tâm hồn họ bị lấp đầy bởi lòng tự kiêu và sự hư danh. Họ thích đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài, thích được chào hỏi ở những nơi công cộng. Họ làm tất cả những điều ấy vì muốn chứng tỏ họ là người quan trọng và có học thức....  




Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 13,10-17
Khi ấy, nhân ngày Sabbat, Chúa Giêsu giảng dạy trong một hội đường. Và đây có một người đàn bà bị quỷ ám làm cho bà đau yếu đã mười tám năm. Bà bị khòm lưng, hoàn toàn không thể trông lên được. Khi Chúa Giêsu xem thấy bà, Người liền gọi bà đến mà bảo rằng: "Hỡi bà kia, bà được khỏi tật của bà". Rồi Người đặt tay trên bà ấy, tức thì bà đứng thẳng lên và tôn vinh Thiên Chúa.
Nhưng viên trưởng hội đường tức giận, vì Chúa Giêsu chữa bệnh trong ngày Sabbat, nên ông cất tiếng bảo dân chúng rằng: "Có sáu ngày người ta phải làm việc: vậy thì các người hãy đến xin chữa bệnh trong ngày đó, chớ đừng đến trong ngày Sabbat".
Chúa trả lời và bảo ông ta rằng: "Hỡi những kẻ giả hình, chớ thì trong ngày Sabbat, mỗi người trong các ông không thả bò hay lừa của mình ra khỏi chuồng mà dẫn nó đi uống nước sao? Phương chi người con gái của Abraham này, Satan cột trói nó đã mười tám năm nay, chớ thì không nên tháo xiềng xích buộc nó trong ngày Sabbat sao?"
Khi Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người đều hổ thẹn, và toàn dân vui mừng vì những việc lạ lùng Người đã thực hiện.
Cuối cùng, Đức Thánh Cha dâng một lời nguyện để kết thúc bài giảng: “Lạy Chúa Giêsu xin bảo vệ Hội Thánh Chúa, một Hội Thánh đang ôm ấp tất cả chúng con trong mình. Xin canh giữ đoàn dân Chúa, những người đang tụ họp bên Chúa ‘như muốn giẫm lên nhau vì đông đúc’. Xin bảo vệ đoàn dân Chúa, bởi vì Chúa yêu thích sự sáng và sự sáng lại đến từ Chúa Cha; và từ Cha mà Chúa đã đến để cứu chuộc chúng con. Xin che chở dân Chúa để họ đừng trở nên những kẻ giả hình, để họ đừng rơi vào một kiểu sống lãnh đạm, dửng dưng. Xin chăm sóc đoàn dân Chúa vì họ là những người đang vui mừng khôn tả khi nhận biết rằng có một Thiên Chúa là Cha, Đấng yêu thương họ vô cùng”
Xin Chúa nhậm lời chúng con. Amen

PHÚC ÂM CHỦ NHẬT xxx THƯỜNG NIÊN B

... BACTIMER kêu lên: "Hỡi ông Giêsu con vua Đavít, xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Đavít, xin thương xót tôi".
Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Được, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người".


Đọc thêm: TÂM SỰ

Bỏ rơi con gái mù, người cha hối hận vì một câu nói của cô bé

Chị tôi ốm nặng rồi qua đời khi bé Nhi vừa tròn một tháng tuổi. Nó bị mù một mắt, mắt còn lại cũng nhìn không được rõ lắm. Anh rể tôi vừa làm cha vừa làm mẹ.
Nhìn cảnh gà trống nuôi con , ai cũng ái ngại, khuyên anh nên đi thêm bước nữa để có người chăm sóc bé Nhi. Những lúc ấy, anh chỉ lặng lẽ cố giấu tiếng thở dài não nuột. Anh nói: “Tìm được người vợ cho mình thì dễ chứ tìm được một người mẹ tốt cho con mình thì khó lắm”.
Nhưng rồi thời gian cũng qua đi, khi vòng khăn tang trắng trên đầu đã được quấn thành tro, anh tôi đi cưới một người phụ nữ khác. Ban đầu người vợ mới của anh tôi rất yêu thương bé Nhi, chăm sóc nó như một người mẹ thực sự.
Nhưng chẳng được bao lâu, khi có một đứa bé trai bụ bẫm ra đời thì bé Nhi như một người thừa trong căn nhà nhỏ đầy tiếng cười và tiếng khóc.
Anh tôi suốt ngày bận bịu với “cục cưng” của mình, không ai còn để ý đến con bé mù đó nữa. Bé Nhi chưa ý thức được rằng mình đang bị hắt hủi, nó lủi thủi chơi một mình ở góc vườn hay một xó xỉnh nào đó. Nó bị người mẹ kế cấm không được đến gần em bé, nên bạn nó chỉ có chú chó con mà ba nó mới xin về.
Có một hôm, con bé đang chơi thì chợt nghe tiếng thét của thằng em, nó quên lời cấm hối hả vào nhà định dỗ em. Nhưng khi tay nó vừa chạm vào chiếc nôi thì người mẹ kế từ ngoài chạy vào giáng cho nó một cái tát nảy lửa.
“Đồ quỷ sứ, mày làm gì con trai tao thế? Mày định giết nó hả ? Đã mù rồi còn ác ! Muốn đi theo con mẹ mày phải không ? Phải không ?“.
Cứ mỗi tiếng “phải không ” là người mẹ kế lại dúi đầu con bé vào tường. Bé Nhi vừa đau vừa hoảng sợ, nó quỳ phục dưới đất nức nở van xin:
“Dì ơi, xin đừng đánh con, con không hại em, không phải, không phải mà“.
Nhưng người mẹ kế không tin lời nó nói, và hôm đó, con bé được một trận đòn để nhớ đời. cũng từ hôm đó, bé Nhi biết buồn, nó thường hay khóc một mình.
Một thời gian sau, thằng bé tập tễnh biết đi. Nó lớn nhanh như Gióng và hồn nhiên như một chú chim chích. Người mẹ kế “cảnh giác”, “kiểm soát” chặt chẽ không cho thằng bé chơi với Nhi nhưng không làm sao ngăn cấm được trẻ thơ đang ở độ tuổi “tò mò” nên người mẹ kế đành phải quay sang gắt gỏng, cau có với con bé.
Bé Nhi không sợ bị đánh đòn, vì nó đã quá quen rồi. Nó chỉ sợ không được trò chuyện cùng em bé, hai chị em nó thường dắt ra góc vườn, nơi có một khóm hoa mẫu đơn cao phủ kín, trốn chơi ở đó.
Dần dần mẹ kế thấy Nhi không “hại” con mình nữa nên để cho hai đứa tự do vui chơi với nhau. Anh tôi mỗi khi đi làm về đều có quà bánh cho cậu con trai. Vì thế cứ chiều đến. cậu bé thường hay dắt chị ra đầu ngõ đợi ba về. Thoáng thấy bóng anh tôi, cậu bé ào tới reo lên tíu tít:
“A! Bố đã về”.
Anh tôi nhấc bổng cậu bé, vờn lên đầu nựng:
“Cục cưng của bố, cho bố thơm cái nào!“.
Cậu bé sung sướng cười như nắc nẻ. Bé Nhi bị bỏ quên lẳng lặng lảng đi chỗ khác. Đôi vai gầy của nó rung lên, hình như nó khóc.
Ngày tiếp ngày, cảnh tượng ấy diễn ra đều đặn. Con bé càng trở nên ít nói và gầy đi như một chiếc lá khô. Anh tôi vẫn vô tình không thấy. Đến một hôm anh tôi đi làm về bỗng dưng lên cơn sốt.
Bé Nhi hốt hoảng lần đường sang gọi ông Năm – người thầy thuốc ở nhà bên cạnh. Lúc về nó đến bên bố, giọng thảng thốt lo lắng:
“Bố ơi! Bố có làm sao không ? Bố đừng chết đấy! Ông Năm tìm đôi kính rồi sẽ mang thuốc sang cho bố ngay thôi mà“.
Rồi nó lại hỏi:
“Nhưng mà sao ông Năm không đi liền mà còn phải đi tìm kính làm gì vậy bố?“.
“Thì để cho ông nhìn thấy đường mà” – Anh tôi mệt nhọc trả lời cho qua chuyện.
Không ngờ bé Nhi chộp lấy đôi bàn tay anh, giọng nó vừa run vừa hớn hở:
“Bố ơi! Con cũng cần có một đôi kính như của ông Năm vậy. Bố mua cho con nhé!“.
“Con cần cái đó để làm gì ?” – Anh tôi ngạc nhiên hỏi.
Bé Nhi sợ ba từ chối, oà khóc:
“Bố ơi, mắt con bị mù mà. Con muốn được sáng mắt để nhìn thấy ba nhìn thấy em tí thôi mà“.
Anh tôi nghe như có một cái gì trỗi dậy, nhói lên trong lồng ngực, không biết giải thích sao cho con bé hiểu được. Anh đành giấu người trong tấm chăn, nước mắt giàn dụa.
Hôm sau trước cửa nhà chỉ có mình cậu bé đứng đợi ba về. Anh tôi không thấy bé Nhi đâu, nét mặt biến sắc:
“Chị con đâu ?”.
Cậu bé phụng phịu chỉ tay về phía khóm hoa mẫu đơn góc vườn. Anh tôi bế con trai đến đặt bên bé Nhi, âu yếm hôn lên hai mái đầu thơ dại, giọng anh trìu mến lạ:
“Hai đứa con yêu quý của bố“.
Bé Nhi bỗng quàng lấy cổ anh tôi, mếu máo.
“Bố ơi! Con đã có bố rồi. Con không cần đôi kính mắt nữa đâu“.
Anh tôi sững sờ ôm con vào lòng. Anh khóc, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh thấy như lương tâm đang hỉ tội. Anh biết vì sao bé Nhi không cần có đôi kính mắt nữa, mặc dù mới hôm qua đây nó còn thiết tha nài nỉ.
Nó đã ý thức được cuộc sống, đã nhìn thấy tình yêu thương quý hơn tất cả. Và với nó, tình thương còn quý hơn ánh sáng. Anh tôi không ngờ được rằng khi đã trở thành một kĩ sư nổi tiếng, anh lại được một bài học ở chính đứa con gái mù bé bỏng của mình, một bài học giản đơn về cách cư xử, bài học về đạo lí của con người .
Nhìn bé Nhi qua làn nước mắt, anh tôi nói:
“Chính bố mới là kẻ mù. Cám ơn con! Cám ơn con đã cho bố ánh sáng!“.
ST

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

CHỨNG NHÂN NĂM ĐỨC TIN - "Đến Miền Bình An"


"Đức tin của anh đã chữa anh"

Qua những bài giảng về Lòng Thương Xót Chúa, chúng con đã thực sự thức tỉnh, ngọn lửa mến yêu của chúng con đã được cha khơi dậy. Con biết đến Lòng Thương Xót Chúa lâu lắm rồi, thế nhưng con không chịu đến. Con vịn hết cớ này đến cớ khác, nào là phải đưa đón con đi học, phải làm việc nhà...
Mãi đến tháng 11/ 2011 con mới đến với Lòng Thương Xót Chúa nhà thờ Chí Hòa. Được tham dự thánh lễ, và lời giảng của cha đã làm thức tỉnh tâm hồn con. Qua đó con thấy mình đã sống xa rời Chúa. Con đi lễ và đọc kinh cầu nguyện chỉ như là bổn phận và trách nhiệm của người có đạo. Chính những bài giảng của cha đã thức tỉnh con rất nhiều. Từ đó con sốt sắng đi lễ, cầu nguyện và hướng về Chúa bằng cả tâm hồn và thể xác của con.
Đại gia đình của con cũng rất thích nghe cha giảng, những lời giảng đã cảnh tỉnh, thấm sâu và len lỏi vào tâm trí của chúng con, đặc biệt là những đứa cháu tân tòng đã sốt sắng copy những bài giảng của cha tặng cho mọi người, trong đó có cả người ngoại đạo. Con cảm nhận được rằng đó là ơn của Chúa và Chúa đã tha thứ cho chúng con.
Con đi lễ được hai tuần thì gia đình con gặp nhiều biến cố. Chúa như muốn thử thách con. Con sắp vỡ nợ đến nơi rồi. Con tưởng chừng như không thể vượt qua được. Thế nhưng con vẫn kiêm tâm đi lễ và cầu nguyện, nghe những lời cha giảng làm cho lòng con thanh thản và nhẹ bớt phần nào. Và chính lúc nguy cấp nhất thì Chúa đến và giải thoát gia đình con, tuy còn nợ nhưng con không bị vỡ nợ. Thật là phép nhiệm màu và một ân sủng lớn lao mà Chúa  dành tặng cho gia đình con.
Con xin cảm tạ, chúc tụng và ngợi khen danh Chúa.

Nếu chúng ta vững tin vào Chúa thì chúng ta xin gì cũng sẽ được. Đây không phải là lời nói đùa vui ... mà là sự thật. Đã nhiều lần con cũng được nhận Hồng Ân Chúa ban cho con. Nên con tin tất cả những chứng nhân về Đức Tin này.
Lời Chúa: 
 Mc 10,46-52
46 Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ và một đám đông, thì con ông Timê tên là Bartimê, một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường, 47 khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Đavít, xin thương xót tôi". 48 Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Đavít, xin thương xót tôi".
49 Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". 50 Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. 51 Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". 52 Chúa Giêsu đáp: "Được, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.
Lạy Chúa, xin cho chúng con vững tin vào Chúa. Còn rất nhiều người chưa nhận biết Chúa. Xin cho chúng con trở thành những nhân chứng Đức Tin, để làm chứng cho tình yêu Chúa đối với nhân loại chúng con. Cho mọi người nhìn thấy những nhân chứng Đức Tin, như nhìn thấy  anh mù Bartimê năm xưa được Chúa cho sáng mắt ngay trước mặt mọi người. Amen

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

SÁM HỐI

http://chuaphuclam.vn/index.php?/phat-giao-va-doi-song/loi-sam-hoi-cua-mot-bac-sy-nhi-chuyen-pha-thai.html

Nhói lòng lời sám hối của một bác sỹ nhi chuyên phá thai


"Con là một bác sĩ y khoa chuyên khoa Nhi, chuyên trị cứu bệnh cho trẻ con, giành giật từng giây phút sống còn của từng trẻ em khi mắc bệnh đến bệnh viện.
Con đã làm một điều nhân đạo bằng chính lương tâm trách nhiệm của mình trước lời thề Hippocrates; vậy mà cũng chính con lại là người gây nên tội lỗi không thể dung thứ được: con đã cướp đi từng hơi thở, từng nhịp đập của các trái tim vô tội ấy.
Càng suy nghĩ con càng đau lòng, tim con cũng đã rướm máu. Con biết làm sao, con xin muốn được gặp sư thầy để cho con được tỏ hết nỗi lòng đau đớn, giày vò trong lương tâm và than xác của con.
Giá như con được chết đi để cứu vớt bao nhiêu thân xác phải được sống lại mà chính tay con dùng kiềm, kẹp, kéo để kéo những thai nhi ra từ trong bụng mẹ, và cũng chính con đã lãnh đạo, chỉ đạo cho biết bao nhiêu bác sĩ, nữ hộ sinh trong các Trạm y tế, Trung tâm y tế và khoa kế hoạch hóa gia đình tỉnh B, thực hiện thủ thuật đau đớn, vô nhân đạo này.
Tội lỗi quá lớn này của con, nó giày vò lương tâm con – là vết thương đeo đẳng mãi trong ký ức hồn con ..."
Vị Bác sĩ thật lòng ăn năn!
Là con người không ai được toàn mỹ. Không ai không sai phạm điều gì? Nhìn người mà nghĩ đến ta. "Hôm nay người, ngày mai ta". Cho dù Thiên Chúa có nhân từ..., có "Chậm bất bình và giàu lòng tha thứ". Chúng ta cũng phải một lòng sám hối ăn năn, mới được Chúa thứ tha.

Thứ Bảy Tuần XXIX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 13,1-9
Khi ấy, có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy người Galilê, làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Người lên tiếng bảo: "Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê đó bị ngược đãi như vậy là những người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế; nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy".
Người còn nói với họ dụ ngôn này: "Có người trồng một cây vả trong vườn nho mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, ông liền bảo người làm vườn rằng: Kìa, đã ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó đi, còn để nó choán đất làm gì!" Nhưng anh ta đáp rằng: "Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân: may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi".
Lạy Chúa, xin dũ lòng thương những đứa con vô ơn bạc nghĩa của Chúa. Chúa nhân từ, bao dung bao nhiêu, thì con cái Chúa ngạo mạn, bạc bẽo, nhuốt nhơ... bấy nhiêu. Con cũng hiểu lời van xin này của con, chẳng đáng để cho Chúa phải bận lòng... Nhưng Chúa ơi! Không có Chúa đời con sẽ ra sao? Như dụ ngôn "Đứa con hoang đàng" . Xin Chúa cũng rộng tay tha thứ và ôm con vào lòng đi Chúa ơi! Amen.